CHÀO THÂN ÁI ! BÀI VIẾT, HÌNH ẢNH CỘNG TÁC CHO BẢN TIN : TRƯỜNG CŨ XIN GỬI VỀ ĐỊA CHỈ NHÓM THỰC HIỆN : loplam3@gmail.com

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Nhớ lắm Lâm 3 ơi !


Mới đó mà đã 25 năm rồi. Tôi có một cảm giác như mới vừa chia tay với bạn bè của Lâm 3. Năm rồi, tôi có vào “Trảng Bom City” và có vào trường cũ của mình thì không thể nhận ra một nét quen thuộc nào nữa.
 
Đâu rồi bạt ngàn “rừng mì”- để đêm đêm những tên sinh viên đói kém có thể nhổ “trộm” vài bụi để no lòng; đâu rồi những quán lá của Bà Điểm, Tư Ân mà những tên “đầu gấu” luôn luôn phải nể sợ (vì nếu cương sẽ không cho “cố sỹ” ); không còn bức tường ranh giới giữa Trường 4 và Trường mình để khi đi phố Trảng Bom phải trèo qua đó!


Các bạn ơi ! kỷ niệm đã qua giờ ôn lại sao cứ ray rứt, cứ thổn thức và …đã làm cho ta không thể nào bình an được. Mình đã kể cho con mình nghe về những ngày mình đã sống 1980-1984 tại nơi ấy, con mình nó cứ nghĩ mình kể chuyện ở một nơi nào trong cổ tích. Có ai nghĩ thời sinh viên là phải học trong hội trường tranh tre, đêm đêm nghe cháy mà giật mình; có ai hiểu đời sinh viên mà lên rừng xuống biển, làm việc như những người công nhân điều tra, trồng rừng, chăm sóc rừng và như một người nông dân chính hiệu (cắt lúa nơi Mộc Hóa)…



Nhưng con tôi và những đứa con các bạn không bao giờ chúng tưởng tượng ra một cuộc sống quá trọn vẹn tình người, tình bạn, tình yêu của gần 70 con người trên mọi miền tổ quốc. Trong một môi trường gian khó, tôi và các bạn vẫn người sáng một niềm tin - một niềm lạc quan không thể hiểu được. Làm sao tôi quên được những trưa hè cháy bỏng da, Minh Thu, Ký Còm, Quang già, Trí trời, Thái già…vẫn hùng hục trên sân bóng chuyền để kiếm chác vài nải chuối bom ở quán Tư Ân ; làm sao quên được những ngày đông giá lạnh nơi núi rừng Tân Rai, Bảo Lộc, đi chơi đêm mà sợ Fulro; rồi những địa danh Bưng Riềng ( Xuyên Mộc), Xuân Sơn ( Châu Thành), Trảng Táo (Xuân Lộc), Thanh Tùng (Tân Phú)…Tôi có lúc ngồi nghĩ lại cũng không thể nghĩ rằng mình có thể vượt qua những gian khổ như vậy.



Ra trường, đi làm đã 25 năm, con cái đã lớn, tóc mình đã bạc nhưng mình vẫn tự hào về những ngày tháng cũ. Khi gặp những anh chị cùng trường, những đàn em khóa sau, họ đều ghi nhận Lâm 3 là đại diện tiêu biểu nhất cho Cao đẳng Lâm nghiệp Đồng Nai. Các bạn biết vì sao không? Vì đó là chất Lâm nghiệp thuần nhất : học giỏi, chơi nhiệt tình, chơi hết mình…Mình rất tự hào vì điều đó. Không ai có thể chê trách điều gì đối với tập thể Lâm 3.


Trong cuộc sống có muôn vàn khó khăn, phức tạp. Khi gặp những điều đó, mình luôn luôn thể hiện một tinh thần, ý chí, nghị lực của những ngày đó. Vì khi nghĩ lại những khó khăn gian khổ của thời sinh viên thì khó khăn hiện tại không có một “nghĩa địa” gì cả. Nghĩ tới tình yêu của những “người cùng khổ” ngày đó, thì những thị phi trong cuộc đời này cũng chưa là gì khiến ta phải suy nghĩ nhiều cả?


Đúng không các bạn thân yêu của tôi ?
Trần Minh Thu
Email : tmthupctt@gmail.com

Không có nhận xét nào: