Cám ơn bạn đã gọi điện và tâm sự cùng tôi, cho tôi được phép gọi nó là: “Còn một chút gì để nhớ để thương…”. Tôi sẽ nhớ mãi về bạn, sẽ lưu số điện thoại mà bạn đã gọi cho tôi. Tôi sẽ lưu giữ nó như một kỷ niệm và để cho tôi được luôn nhớ về bạn. Hai mươi sáu năm rồi còn gì. Hơn một phần tư thế kỷ đã trôi qua, có quá nhiều đổi thay phải không bạn. Tôi không thể hình dung ra bạn được, không phải do lỗi của tôi mà do lỗi của thời gian, nó đã làm chúng ta không có cơ hội để nhớ về nhau. Một thế hệ đã tiếp nối sau thế hệ của chúng mình rồi còn gì. Chúng ta đã già đi, nhưng tâm hồn chúng ta còn trẻ mãi phải không bạn.
Tôi biết bạn đã thành đạt và đang hạnh phúc. Tôi cũng cầu mong tất cả những người bạn của tôi đều thành đạt và hạnh phúc như bạn.
Không biết mai này chúng ta có duyên để gặp nhau hay không, nhưng tôi vẫn cứ hy vọng một ngày đó sẽ đến, vì có sống trong hy vọng và chờ đợi mới hiểu được giá trị của tình cảm mà chúng ta đã dành cho nhau.
Ôi! hạnh phúc biết bao khi có một người đang ở phương trời xa lắc nào đó còn nhớ đến mình.
Nguyễn Văn Bình
Email: nvbinh1962@gmai.com
ĐT: 0982.834.575
1 nhận xét:
Đọc bài tò mò quá. Bạn nào bật mí chút được không anh Bình ? :-)
Đăng nhận xét