CHÀO THÂN ÁI ! BÀI VIẾT, HÌNH ẢNH CỘNG TÁC CHO BẢN TIN : TRƯỜNG CŨ XIN GỬI VỀ ĐỊA CHỈ NHÓM THỰC HIỆN : loplam3@gmail.com

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

Ngày ấy...lâu rồi



Tặng Diệu Anh - Người con gái tôi yêu

Viết đi em, viết tên tôi cho kỹ.
Nơi trang đầu quyển nhật ký học sinh
Anh chẳng mong viết vào cuốn sổ tình
Mà anh chỉ cầu xin em chừng ấy

Viết đi em kẻo ngỡ ngàng trang giấy
Tuổi học trò còn có mấy em ơi
Rồi mai đây khi bước vào đời
Em mới thấy tuổi đôi mươi là quí!

Nguyễn Văn Bình (st)

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2010

Nhớ Bạn

Nguyễn Văn Bình

Dạo này tôi thấy hơi lạnh và thấy nhớ bạn bè. Có lẽ tôi sắp về với tổ tiên rồi chăng? Không biết trong số những người trong bạn bè của tôi có ai nhớ đến tôi không? Riêng tôi, thì tôi nhớ từng người một, nhất là những thằng đã bỏ bạn, bỏ bè mà ra đi khi sứ mạng mà cuộc sống giao cho chưa thực hiện xong.

Đạt Đinh là thằng bạn tốt. Nó giúp đỡ bạn bè vô tư và chân thành. Nó đã từng cúi xuống hút máu dưới bàn chân của thằng Quang khi thằng Quang bị cá đuối đâm vào chân để thằng Quang bớt đau (Không biết thằng Quang có đốt cho nó nén hương để cầu cho nó được bình yên nơi thiên đàng hay không). Nó thông minh lắm và có bộ nhớ tuyệt vời. Có điều nó ăn hơi nhiều. Nó có cái ức bồ câu vì thế cái bao tử nó khá lớn. Có lần tôi đã phải thua nó 9 tô miến sau khi nó hoàn thành xong bữa cơm chiều (Chưa tính nó tráng miệng thêm 2 cái bánh tráng và uống một bình trà đá của bà Mười Tô). Nó nghèo lắm. Nó tâm sự với tôi và kể cho tôi nghe khá nhiều về cuộc đời nó. Năm 16 tuổi nó đã phải đánh xe bò vào rừng kiếm củi để bán phụ giúp gia đình. Khi lớn lên, bước vào đời cuộc sống của nó cũng lao đao, lận đận, có sướng gì đâu! Cái số nó là thế mà.

Thằng Tùng Thẹo sao mà dễ thương quá. Mặt mày hung dữ, tướng tá to tê thế mà hiền như đất cục. Có ai biết cái thẹo nó từ đâu mà có không. Chuyện dài lắm nhưng nôm na là như thế này… Nó theo xe của gia đình nó vào rừng chơi (hình như là đi chở gỗ thì phải) và nó phụ móc cáp (hay xích gì đó). Không ngờ cáp bị đứt và sợi dây cáp văng trúng mặt nó và để lại có nó cái thẹo nhớ đời. Có ai nghĩ rằng nó ra đi trước tôi đâu, cứ tưởng nó sống đến 99 tuổi.

Còn thằng Dần – cái thằng có một quá khứ thật đau đớn và buồn tẻ. Hồi còn học phổ thông, nhà nó nghèo lắm. Nó phải đi làm thêm tại một cơ sở sản xuất pháo để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình. Nó chủ quan, không đeo khẩu trang và kết quả là mũi nó bị nhiểm phốt pho nặng… đầu tiên là viêm xoang sau đó là ung thư. Những năm tháng còn là sinh viên, nó tâm sự với tôi nhiều lắm. Có lần nó đã khóc và nó nói nó muốn chết, vì mỗi lần xoang nó bị đau, nó phải đi nạo xoang, hút mủ. Đau, đau lắm các bạn ạ.

Thằng Sửu khoẻ như trâu nhưng lại ra đi trước rất nhiều người. Nghe đồn rằng nó bị ung thư, có đưa ra nước ngoài điều trị nhưng vẫn không khỏi. Chắc cái số nó là vậy! Ôi cuộc đời!
Chúng ta là những người may mắn bước lên chuyến tàu đời, không phải xuống ga lẻ dọc đường mà sẽ về đến ga cuối – nơi chúng ta sẽ gặp nhau và nói cho nhau nhe rằng mình đã hoàn thành xong sứ mạng của một con người. Vì thế chúng ta hãy nói ra những điều mình nghĩ, hãy nói ra những điều mình thích để bạn mình hiểu mình. Đừng để đến lúc sắp đi gặp tổ tiên mới nói ra cái điều mình nghĩ, cái điều mình thích thì quá muộn các bạn ạ. Số phận không phải là cái mà thượng đế định sẵn cho mỗi con người mà nó chỉ là một thuật ngữ được con người đặt ra để bằng lòng với thực tại của mình mà thôi. 

Mùa xuân lại về. Chúng ta sẽ già thêm chút nữa và phải tiếp tục ngồi trên chuyến tàu đời để nhìn nhận và so sánh mình đã làm được gì cho gia đình, người thân và cho cả cộng đồng này. Điều đáng buồn nhất là mình đã sống có lỗi với bạn bè, điều đó có nghĩa là mình đã sống có lỗi với chính mình. Bạn hãy cảm thông và tha thứ những lỗi lầm (nếu có) của bạn bè thì bạn sẽ trở thành người hạnh phúc.

Tôi luôn nhớ đến các bạn. Chúc các bạn có nhiều niềm vui và hạnh phúc./.











Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

Mùa Xuân nay ... nhớ Mùa Xuân ấy !!!


 Trần Minh Thu
tmthupctt@gmail.com





Rồi một mùa Xuân lại đến trên quê hương mình! Cái lành lạnh, se se của gió mùa đông bắc thổi đến, nhất là vào mỗi buổi chiều, làm mình nhớ lại những ngày giáp Tết nơi phương Nam ngày ấy.

Ngày ấy! Nơi có nhiều kỷ niệm buồn vui của 67 con người, được phân thành 6 tổ. Ngày ấy có rất nhiều kỷ niệm những ngày tháng chạp nơi Trảng Bom- nơi thừa nắng gió của miền Đông Nam bộ. Và đặc biệt tôi nhớ mãi hai mùa đông ở Nông trường Lúa Vàng (Mộc Hóa-Long An) và Đội BLá, Lâm trường Tân Rai (Bảo Lộc –Lâm Đồng).

Vào mùa đông đó, để giải quyết lương thực (bớt ăn cơm độn bắp cho trường), bớt cảnh ta nhìn “sinh viên Minh Hải” học cùng trường nhưng ăn cơm trắng mà thèm…Trường cho chúng mình đi cắt lúa ở Nông trường Lúa vàng. Ra đi khi trời vừa tờ mờ sáng, đến bến đò Long An tiếp tục xuôi đường thủy cả ngày ròng rả mới đến Kiến Tường và hôm sau đi vào vùng lúa Mộc Hóa. Bao nhiêu hồ hởi phấn khởi bay đi đâu mất khi nhìn chung quanh nào kênh rạch, rừng tràm và biển lúa. Lèo tèo vài nhà dân và lần đầu tiên mình mới biết khái niệm nào về “cầu cá tra”. Nới đóng quân là một cái nền chuồng bò đã cũ và đêm xuống đã có một chú Bò cạp “hôn” Phan Văn Tươi một nhát, làm hắn rên rỉ cả đêm. Và rồi… gày lại ngày lớp ta lội nước, cắt lúa và cắt lúa, lội nước… Một vùng mênh mông lúa, không có bờ và không có nơi để ngồi chỉ trừ ngồi trên đống lúa. Thật thương cho các bạn ở Sì Goòng chưa bao giờ biết cắt lúa, lội bùn…Mãi rồi càng đến ngày cuối năm, thêm nhớ nhà và mong về biết chừng nào. Nhớ nhất đêm chuyển từ Nông trường về bến tàu Kiến Tường để chờ tàu.Đêm đó, nằm trong một trường học mà không ai có thể ngủ được vì mong được về trường về nhà. Kết quả sau đợt lao động đó, chúng mình có cơm không độn để ăn. Hay nhỉ!!!

Rồi lại một mùa đông tháng chạp nơi núi rừng Bảo Lộc, tất cả lớp mình được nhốt lên chiếc xe Zin khơ từ Trảng Bom trực chỉ Đội Blá, Lâm trường Tân Rai. Bảo Lộc. Chúng tôi được phân công ở Tổ Cát Quế, bên ngoài Đội Blá. và tôi đã biết thế nào là cái lạnh lẽo của mùa đông Cao nguyên. Nhất là những buổi chiều khi tắm giếng…Kỷ niệm nhất là những đêm trăng tháng chạp (gần Tết) cả nhóm kéo nhau đi lang thang trên đường (không một bóng người) mà nhớ nhà muốn khóc. Đêm xuống, trong ngôi nhà vách ván, lạnh giá, ngăn bên cạnh là mấy chị công nhân trồng rừng tổ cát quế, ngủ không được Ký Còm đã hò với mấy chị làm cho chúng tôi cảm thấy vui như gần ..Tết. Tôi nhớ mãi cầu hò của các chị (có thể bây giờ là các bà lão): “Trăng lên đỉnh núi trăng tà
Anh yêu em thiệt hay là yêu chơi”


Cả hai mùa đông đó, dù nơi đồng bằng Tây Nam Bộ hoặc Cao nguyên đều đọng lại trong tôi một ký ức về ngày tháng cũ. Tháng ngày kham khổ nhưng đầy ắp yêu thương. Cơn mơ mùa xuân đó là gì hỡi bạn? Đó là được ăn cơm “không độn” và được có ánh sáng ban đêm cho sáng hơn tí nữa (bởi những ngọn đèn điện như đèn đom đóm) và về nhà ăn Tết cho thỏa nỗi “đói khát” đã lâu.

Và đặc biệt, các bạn có nhớ không? trước khi về ăn tết lớp mình thường có liên hoan lớp (giống như tổng kết năm như bây giờ) và từng tổ thi nhau chế biến các mòn chủ lực của mình…rồi mời thầy cô đến giao lưu trước lớp. Vui thật. Mình nhớ mãi có lần liên hoan có cả món “thịt cầy”, thật là sành điệu.

Bây giờ, con mình đã học Đại học trong Sài Gòn, mình lại nhớ nó nhiều hơn…và một điều chắc chắn rằng, nó không bao giờ nhớ đến quay quắt quê nhà như chúng mình ngày ấy. Nó không biết cái thèm khát một chén cơm trắng, một bữa có thịt cá như bọm mình ngày ấy…Và có thể nó không có một
tấm lòng với bạn bè cùng lớp như ngày ấy…Bởi vì nó không không phải và mãi mãi không phải là sinh viên lớp Lâm học 3 ngày ấy.

Tôi bây giờ đã xấp xỉ ngũ tuần, đã ở diện “ngũ thập tri thiên mệnh”, sướng khổ, buồn vui đã trải. Nhưng đọng lại trong tôi là tình yêu đối với Lâm 3 ngày đó. Và niềm hành diện của bản thân đến giờ này đối với Lâm 3 không bao giờ suy giảm cả.

Đó mới chính là nơi rèn luyện nhân cách con người của tôi và…của các bạn (hơi bon sê vích quá các bạn nhỉ).

Nhân dịp đầu năm mới Canh Dần, chúc các bạn lớp mình có 12 tháng phú quý, 365 ngày phát tài, 8760 giờ sung sướng, 525600 phút thành công, 3153600 giây vạn sự như ý…hì hì hì…