CHÀO THÂN ÁI ! BÀI VIẾT, HÌNH ẢNH CỘNG TÁC CHO BẢN TIN : TRƯỜNG CŨ XIN GỬI VỀ ĐỊA CHỈ NHÓM THỰC HIỆN : loplam3@gmail.com
Hiển thị các bài đăng có nhãn MinhThu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn MinhThu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Tin tức


Xin báo tin: Thân mẫu bạn Nguyễn Văn Bình
Tạ thế ngày 23/10/2012.
Di quan:lúc 13 giờ ngày 26/10/2012.

Địa chỉ phúng viếng: thôn Tân Đức Tây, xã Vạn Lương, huyện Vạn Ninh

(từ hướng Nha Trang ra Vạn Ninh, theo Quốc lộ 1, tới địa danh: Cây Me cụt, gần cầu Hiền Lương, quẹo trái (hướng Tây) đi về hướng UBND xã Vạn Lương, nhà cách quốc lộ  400m).

Lâm 3 xin chia buồn cùng gia đình bạn .

Người báo tin : Trần Minh Thu

Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Trần Minh Khánh


























Minh Thu gui tang Lam 3 hinh con trai Tran Minh Khánh (1988), sinh vien nam cuoi DH Kinh te TPHCM

Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

Bàng hoàng


      Sáng nay, bàng hoàng và ngơ ngẩn khi nhận điện thoại của Lan  thảng thốt báo tin “Đức Kỷ đã ra đi!!!” rồi thì Tài (lù). Đường…  thông báo tin dữ đến…Sao thế Kỷ ơi? Trên  đường đi công tác mình luôn luôn tự hỏi :Tại sao? 
      Chiều nay, mình gửi một vòng hoa tươi đến nhà số 7 khu 1, ấp Hiệp Thương, thị trấn Định Quán để viếng Kỷ!!! Người bạn quá đổi hiền lành và dễ thương của lớp Lâm 3. Mở blog Lâm 3 ra để xem lại bài viết duy nhất của Kỷ để có thể tưởng tượng ra một nỗi ray rứt của Kỷ khi bạn chưa bố trí thời gian để tham gia họp lớp vừa qua. Kỷ ơi! Số phận sao quá trớ trêu với bạn và của cả lớp mình! Năm mới mà một thành viên của lớp Lâm 3 đã xa rời người thân, bạn bè để về cõi vĩnh hằng. Đau đớn cho bạn! cho gia đình bạn và nỗi niềm thương nhớ cho bạn bè lâm 3 quá!
      Các bạn lớp mình cũng đã đến để đưa Kỷ  về miền đất mới! Mình rất tiếc là không đến để đưa tiễn Kỷ được. Nhưng với mình, Kỷ vẫn như ngày nào, vẫn là người bạn  đáng yêu nhất.
      Xin đốt cho bạn một nén hương lòng! Yên nghỉ nhé Kỷ ơi!
      Trần Minh Thu- Khánh Hòa

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

Mùa Xuân nay ... nhớ Mùa Xuân ấy !!!


 Trần Minh Thu
tmthupctt@gmail.com





Rồi một mùa Xuân lại đến trên quê hương mình! Cái lành lạnh, se se của gió mùa đông bắc thổi đến, nhất là vào mỗi buổi chiều, làm mình nhớ lại những ngày giáp Tết nơi phương Nam ngày ấy.

Ngày ấy! Nơi có nhiều kỷ niệm buồn vui của 67 con người, được phân thành 6 tổ. Ngày ấy có rất nhiều kỷ niệm những ngày tháng chạp nơi Trảng Bom- nơi thừa nắng gió của miền Đông Nam bộ. Và đặc biệt tôi nhớ mãi hai mùa đông ở Nông trường Lúa Vàng (Mộc Hóa-Long An) và Đội BLá, Lâm trường Tân Rai (Bảo Lộc –Lâm Đồng).

Vào mùa đông đó, để giải quyết lương thực (bớt ăn cơm độn bắp cho trường), bớt cảnh ta nhìn “sinh viên Minh Hải” học cùng trường nhưng ăn cơm trắng mà thèm…Trường cho chúng mình đi cắt lúa ở Nông trường Lúa vàng. Ra đi khi trời vừa tờ mờ sáng, đến bến đò Long An tiếp tục xuôi đường thủy cả ngày ròng rả mới đến Kiến Tường và hôm sau đi vào vùng lúa Mộc Hóa. Bao nhiêu hồ hởi phấn khởi bay đi đâu mất khi nhìn chung quanh nào kênh rạch, rừng tràm và biển lúa. Lèo tèo vài nhà dân và lần đầu tiên mình mới biết khái niệm nào về “cầu cá tra”. Nới đóng quân là một cái nền chuồng bò đã cũ và đêm xuống đã có một chú Bò cạp “hôn” Phan Văn Tươi một nhát, làm hắn rên rỉ cả đêm. Và rồi… gày lại ngày lớp ta lội nước, cắt lúa và cắt lúa, lội nước… Một vùng mênh mông lúa, không có bờ và không có nơi để ngồi chỉ trừ ngồi trên đống lúa. Thật thương cho các bạn ở Sì Goòng chưa bao giờ biết cắt lúa, lội bùn…Mãi rồi càng đến ngày cuối năm, thêm nhớ nhà và mong về biết chừng nào. Nhớ nhất đêm chuyển từ Nông trường về bến tàu Kiến Tường để chờ tàu.Đêm đó, nằm trong một trường học mà không ai có thể ngủ được vì mong được về trường về nhà. Kết quả sau đợt lao động đó, chúng mình có cơm không độn để ăn. Hay nhỉ!!!

Rồi lại một mùa đông tháng chạp nơi núi rừng Bảo Lộc, tất cả lớp mình được nhốt lên chiếc xe Zin khơ từ Trảng Bom trực chỉ Đội Blá, Lâm trường Tân Rai. Bảo Lộc. Chúng tôi được phân công ở Tổ Cát Quế, bên ngoài Đội Blá. và tôi đã biết thế nào là cái lạnh lẽo của mùa đông Cao nguyên. Nhất là những buổi chiều khi tắm giếng…Kỷ niệm nhất là những đêm trăng tháng chạp (gần Tết) cả nhóm kéo nhau đi lang thang trên đường (không một bóng người) mà nhớ nhà muốn khóc. Đêm xuống, trong ngôi nhà vách ván, lạnh giá, ngăn bên cạnh là mấy chị công nhân trồng rừng tổ cát quế, ngủ không được Ký Còm đã hò với mấy chị làm cho chúng tôi cảm thấy vui như gần ..Tết. Tôi nhớ mãi cầu hò của các chị (có thể bây giờ là các bà lão): “Trăng lên đỉnh núi trăng tà
Anh yêu em thiệt hay là yêu chơi”


Cả hai mùa đông đó, dù nơi đồng bằng Tây Nam Bộ hoặc Cao nguyên đều đọng lại trong tôi một ký ức về ngày tháng cũ. Tháng ngày kham khổ nhưng đầy ắp yêu thương. Cơn mơ mùa xuân đó là gì hỡi bạn? Đó là được ăn cơm “không độn” và được có ánh sáng ban đêm cho sáng hơn tí nữa (bởi những ngọn đèn điện như đèn đom đóm) và về nhà ăn Tết cho thỏa nỗi “đói khát” đã lâu.

Và đặc biệt, các bạn có nhớ không? trước khi về ăn tết lớp mình thường có liên hoan lớp (giống như tổng kết năm như bây giờ) và từng tổ thi nhau chế biến các mòn chủ lực của mình…rồi mời thầy cô đến giao lưu trước lớp. Vui thật. Mình nhớ mãi có lần liên hoan có cả món “thịt cầy”, thật là sành điệu.

Bây giờ, con mình đã học Đại học trong Sài Gòn, mình lại nhớ nó nhiều hơn…và một điều chắc chắn rằng, nó không bao giờ nhớ đến quay quắt quê nhà như chúng mình ngày ấy. Nó không biết cái thèm khát một chén cơm trắng, một bữa có thịt cá như bọm mình ngày ấy…Và có thể nó không có một
tấm lòng với bạn bè cùng lớp như ngày ấy…Bởi vì nó không không phải và mãi mãi không phải là sinh viên lớp Lâm học 3 ngày ấy.

Tôi bây giờ đã xấp xỉ ngũ tuần, đã ở diện “ngũ thập tri thiên mệnh”, sướng khổ, buồn vui đã trải. Nhưng đọng lại trong tôi là tình yêu đối với Lâm 3 ngày đó. Và niềm hành diện của bản thân đến giờ này đối với Lâm 3 không bao giờ suy giảm cả.

Đó mới chính là nơi rèn luyện nhân cách con người của tôi và…của các bạn (hơi bon sê vích quá các bạn nhỉ).

Nhân dịp đầu năm mới Canh Dần, chúc các bạn lớp mình có 12 tháng phú quý, 365 ngày phát tài, 8760 giờ sung sướng, 525600 phút thành công, 3153600 giây vạn sự như ý…hì hì hì…



Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Friend 's day


Trần Minh Thu

Dalat-21/11, Trời chiều lòng người hay sao mà không mưa tí nào cả. Nhưng khá lạnh và nhiều gió. Không khí gặp mặt khá nóng…ruột bởi lẽ: có những tên lên Dalat trước một ngày và chỉ còn sống thoi thóp…để đợi những tên lên sau “tiêu diệt” gọn.

Tùng “con” cứ réo mãi: “Sao bi giờ vẫn không thấy? Tao đã có mặt tại Dalat từ ngày 20/11, đã chết đi sống lại mấy lần”. Được biết Trí “trời”, Trí “đất”, Tươi, Thu “ca”, Tùng “con”, Tấn “đơ”, Ngã, Hải Rẫy đã lên trước. Mình cứ nghĩ đi đường ĐaLạt-Nha Trang 135 km thì 9 giờ sáng xuất phát thì 11h30 đến, nhưng giờ chót phải đi lối Phan Rang (Ninh Thuận) nên 15 giờ mới đến nhà Nông Kiệt Dùng. Tưởng rằng minh đến trễ nhất nhưng vẫn kịp lúc với Hòa (Lan), Hồ Nga, Tài “lù” và đến trước cả Đình Sỹ, Lễ, Ngọc Phương, Tâm “địa”, Quốc Oai…

Gặp nhau, những khuôn mặt yêu thương, nhìn nhau, để nhận ra những nét quen thuộc của ngày xưa. Quân “quắn” vẫn quắn như ngày xưa nhưng đầu đã bạc nhiều (chắc lo chơi bời quá), Trí “trời” vừa từ cõi chết trở về (mới trị bệnh xong), Hồ Thị Nga-hơi bị cũ ra nhiều quá, Phạm Thị Xuân-vẫn máu văn nghệ như ngày nào; Hồng Lương- hơi bị béo ra; Trần Văn Ngã-trẻ hơn ngày xưa (hơi vô lý); Tùng “con” vẫn lém lỉnh như ngày nào…Vui nhất vẫn là những trò nghịch ngợm, tếu táo của một thời đi học.

Các bạn ơi! thời gian gặp nhau sao mình vẫn thấy vô cùng ngắn ngủi, vì mỗi một người đều có một công việc khá bộn bề. Nhưng như thế mình vẫn cảm thấy đủ cho một lần gặp. Mặc dù vẫn còn nhiều bạn vì một lý do gì đó chưa đến gặp mặt, như: các bạn ở Đồng Nai (Thế, Kỷ, Bình “chuột”, Vương, Tiến, Đang), ở thành phố Hồ Chí Minh (Thái “saigon”, Mười Nhâm-Lân, Ngân), ở Bình Thuận (Tám, Thời, Hiếu, Thục, Kỹ Sang, Thanh Hùng), ở Ninh Thuận (Thuận, Thanh, Vân), Bình Dương, Bình Phước (Việt, Ký, Lộc), ở Tây Ninh (Ân, Thái, Quang), ở Bà Rịa Vũng Tàu (Tỉnh), miền Tây (Chiêu Phương, Triều, Tòng, Thảo, Tấn Hùng)…Nhưng mình vẫn tưởng tượng ra những khuôn mặt thân thương của các bạn-chắc là vẫn như xưa (cho dù có béo hơn hoặc già hơn).

Sang năm 2010, theo kế hoạch, lớp Lâm 3 sẽ họp mặt tại Phan Thiết, Bình Thuận, có một số bạn dề nghị chúng ta gặp nhau trong mùa Hè. Đó là một đề nghị theo mình rất hợp lý. Đó là thời điểm đẹp trong năm ở biển, điều kiện đưa vợ và các con đi du lịch và họp mặt bạn bè. Mình hy vọng rất nhiều bạn sẽ bố trí thời gian để họp mặt đông đủ hơn.

Dù có đi đâu trên đất nước này, dù có những khó khăn trong cuộc đời này, các bạn ơi! Lâm 3 ngày nào vẫn là một gia đình lớn của mình và của các bạn.

Ghi chú: Ban tổ chức đã điểm danh các bạn tham gia đợt này gồm: Lâm Đồng: Nông Kiệt Dùng, Lý Thái Tân. Khánh Hòa: Minh Thu (con), Văn Bình (đẻ), Kim Hồng (Kinh tế). Ninh Thuận: Hải Rẫy và phu nhân. Bình Thuận: Hồng Lương, Đường. Đồng Nai: Hòa-Lan, Tài “lù”, Quân “quắn”, Ngọc Phương, Phạm Thị Xuân. Bà Rịa Vũng Tàu: Thu “ca” và phu nhân, Trí trời và phu nhân, Lễ, Hồ Thị Nga. TPHCM: Tươi, Tâm “địa”, Quốc Oai. Phú Yên: Tấn “đơ” và phu nhân. Bình Định: Trần Văn Ngã. Tây Ninh: Tùng “con” và phu nhân. Long An: Trí “đất” và tình yêu mới. An Giang: Ngô Đình Sỹ.






























Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Cho bạn cho tôi...


Được biết các bạn lớp Lâm 3 của mình đã có đầy đủ thông tin để gặp nhau tại Dalat sau 25 năm xa cách. Buâng khuâng…hồi hộp…khó ngủ vì mình đang tưởng tượng những khuộn mặt thân thương, những khuôn mặt “đã lâu không thấy trên truyền hình” và cả những “người muôn năm cũ” của lớp Lâm 3 xưa.

Mình có dịp đi nhiều, vẫn thường gặp Tùng “con”, Thái “già”, Mười Nhâm (Lân), Tâm “địa”, Tươi, Tám, Huỳnh Hiếu, Hùng “anh hai”, Tấn “đơ”, Trí”trời”, Trí “đất”, Công Vân, Ngọc Thanh…Nhưng còn nhiều người “25 năm chưa hề gặp mặt nhưng vẫn tìm kiếm thông tin về các bạn. Minh đang hình dung Hùng”cậu” có ẻo lả như ngày xưa không? Bình “chuột” có còn chuột nữa không? Hiền Thục đã có cháu ngoại chưa? và nhiều…nhiều câu hỏi mà mình tự đặt ra và không thể có câu trả lời.

25 năm thời gian chưa phải là dài (chỉ mới ¼ thế kỷ), thời gian đó chỉ để một đứa bé sinh ra đời và đã trưởng thành. Thời gian đó đủ để cho mình và các bạn có một cuộc sống hoặc là bình thường hoặc là sóng gió; một gia đình hoặc nhiều gia đình; hoặc đã là ông bà ngoại, ông bà nội..nhưng thời gian đó lại quá ngắn cho những ước mơ thời tuổi trẻ chúng ta đã cố mơ tới là: sau bao nhiêu năm lăn lộn với cuộc đời, hy vọng gằn 70 con người vẫn ngồi lại với nhau, để ôn lại kỷ niệm…để khóc, để cười, để có thể ôm nhau thắm thiết, để xem bạn bè đứa còn đứa mất; để xem ai tóc bạc da mồi. Ta có thể từ bỏ những ngày bon chen vào cuộc đua tranh để lòng mình có thể trải rộng ra cho bạn cho bè. Dù chỉ một ngày, dù chỉ một đêm nhưng vẫn hằn trong lòng mỗi một người bạn của Lâm 3 ngày đó.


Các bạn ơi! mỗi một con người đều có một số phận! Có thể có bạn gặp nhiều may mắn trên bước đường công danh sự nghiệp, những hạnh phúc luôn đến với mình; cũng có người còn lận đận trong cuộc đời này…Mình chỉ mong các bạn hãy gạt hết những gì khó khăn, phức tạp trong cuộc sống hôm nay để sống cho nhau thật vui, thật hết mình với bạn trong ngày gặp mặt.

Mình luôn yêu thương các bạn. Hẹn gặp vào ngày mai nhé!


tmthupctt@gmail.com



Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Nhớ lắm Lâm 3 ơi !


Mới đó mà đã 25 năm rồi. Tôi có một cảm giác như mới vừa chia tay với bạn bè của Lâm 3. Năm rồi, tôi có vào “Trảng Bom City” và có vào trường cũ của mình thì không thể nhận ra một nét quen thuộc nào nữa.
 
Đâu rồi bạt ngàn “rừng mì”- để đêm đêm những tên sinh viên đói kém có thể nhổ “trộm” vài bụi để no lòng; đâu rồi những quán lá của Bà Điểm, Tư Ân mà những tên “đầu gấu” luôn luôn phải nể sợ (vì nếu cương sẽ không cho “cố sỹ” ); không còn bức tường ranh giới giữa Trường 4 và Trường mình để khi đi phố Trảng Bom phải trèo qua đó!


Các bạn ơi ! kỷ niệm đã qua giờ ôn lại sao cứ ray rứt, cứ thổn thức và …đã làm cho ta không thể nào bình an được. Mình đã kể cho con mình nghe về những ngày mình đã sống 1980-1984 tại nơi ấy, con mình nó cứ nghĩ mình kể chuyện ở một nơi nào trong cổ tích. Có ai nghĩ thời sinh viên là phải học trong hội trường tranh tre, đêm đêm nghe cháy mà giật mình; có ai hiểu đời sinh viên mà lên rừng xuống biển, làm việc như những người công nhân điều tra, trồng rừng, chăm sóc rừng và như một người nông dân chính hiệu (cắt lúa nơi Mộc Hóa)…



Nhưng con tôi và những đứa con các bạn không bao giờ chúng tưởng tượng ra một cuộc sống quá trọn vẹn tình người, tình bạn, tình yêu của gần 70 con người trên mọi miền tổ quốc. Trong một môi trường gian khó, tôi và các bạn vẫn người sáng một niềm tin - một niềm lạc quan không thể hiểu được. Làm sao tôi quên được những trưa hè cháy bỏng da, Minh Thu, Ký Còm, Quang già, Trí trời, Thái già…vẫn hùng hục trên sân bóng chuyền để kiếm chác vài nải chuối bom ở quán Tư Ân ; làm sao quên được những ngày đông giá lạnh nơi núi rừng Tân Rai, Bảo Lộc, đi chơi đêm mà sợ Fulro; rồi những địa danh Bưng Riềng ( Xuyên Mộc), Xuân Sơn ( Châu Thành), Trảng Táo (Xuân Lộc), Thanh Tùng (Tân Phú)…Tôi có lúc ngồi nghĩ lại cũng không thể nghĩ rằng mình có thể vượt qua những gian khổ như vậy.



Ra trường, đi làm đã 25 năm, con cái đã lớn, tóc mình đã bạc nhưng mình vẫn tự hào về những ngày tháng cũ. Khi gặp những anh chị cùng trường, những đàn em khóa sau, họ đều ghi nhận Lâm 3 là đại diện tiêu biểu nhất cho Cao đẳng Lâm nghiệp Đồng Nai. Các bạn biết vì sao không? Vì đó là chất Lâm nghiệp thuần nhất : học giỏi, chơi nhiệt tình, chơi hết mình…Mình rất tự hào vì điều đó. Không ai có thể chê trách điều gì đối với tập thể Lâm 3.


Trong cuộc sống có muôn vàn khó khăn, phức tạp. Khi gặp những điều đó, mình luôn luôn thể hiện một tinh thần, ý chí, nghị lực của những ngày đó. Vì khi nghĩ lại những khó khăn gian khổ của thời sinh viên thì khó khăn hiện tại không có một “nghĩa địa” gì cả. Nghĩ tới tình yêu của những “người cùng khổ” ngày đó, thì những thị phi trong cuộc đời này cũng chưa là gì khiến ta phải suy nghĩ nhiều cả?


Đúng không các bạn thân yêu của tôi ?
Trần Minh Thu
Email : tmthupctt@gmail.com